Tiếng nói vô thanh
Tiếng nói vô thanh
Muốn nghe rõ Tiếng Nhiệm Mầu,
Thiên Cơ phải nhớ làu làu chớ sai.
Đối với cảnh bề ngoài không nhiễm,
Soi trong tâm mà nghiệm từng ly,
Vọng tâm hễ dấy một khi,
Muôn điều huyền vọng nối đi từng bè.
Vì tâm vọng làm che bản thể,
Nguời tu hành phải chế cái tâm,
Đuổi theo tâm vọng là lầm,
Những điều trong mộng không cầm được lâu.
Cõi nhân thế là trường buồn bã,
Qua chốn nầy tới chỗ quang minh,
Tới miền chí túy, chí linh,
Tới miền sáng suốt, anh minh vô ngần.
Con muốn hiểu chân tâm huyền diệu,
Thời bắt đầu hãy hiểu thân con,
Thân con muốn hiểu vuông tròn,
Thì lòng nhân ngã đừng còn mảy may.
Như chim nọ cao bay lừng lựng,
Nhẹ nhàng thay khi chúng vô sanh,
Tham thiền đúng chỗ mối manh,
Tức là trí huệ rành rành mở ra.
Không ham sống mới là thiệt sống,
Nhẹ sắc thân là nhẹ pháp luân,
Con ơi trong cõi hồng trần,
Trăm phần ô trược, trăm phần tối tăm.
Còn hạ giới dễ lầm ma chướng,
Thấy bông hoa mà chuộng là nguy,
Chỉ miền Thượng giới quang huy,
Trí khôn sáng suốt không chi hiểm nghèo.
Lòng Từ Bi là mầm giải thoát,
Bậc vô sanh là đạt Niết Bàn,
Cũng nhờ có một lòng Nhân,
Mà ra khỏi chỗ trầm luân đời đời.
Lòng ham muốn con ơi phải diệt,
Phải diệt sao cho tuyệt nọc đi,
Giữ gìn từng chút, từng ly,
Đừng cho sanh lại, hiểm nguy vô cùng.
Con phải diệt cái lòng ham sống,
Và cũng đừng mơ mộng đâu đâu,
Đừng mong sống chốn nhiệm mầu,
Chia ly cảnh giả, mới vào cảnh Chơn,
Con nhớ đừng giận hờn, quả báo,
Luật thiên nhiên, ai tạo nấy mang,
Chỉ đem bản ngã phá tan,
Vì rằng bản ngã là màn vô minh.
Cây Bửu Thọ đương xuân nẩy lá.
Đừng đợi cho gió ngả tơi bời,
Lòng như xích tử thảnh thơi,
Mới là hiểu được những lời huyền vi.
Ánh Từ quang soi vì đệ tử,
Suốt sắc trần, những xử tối tăm,
Như vừng hồng nhựt đăm đăm,
Thấu soi những đám sơn lâm sùm sề.
Nhưng mà nếu xác kia chưa tịnh,
Lòng chưa trong như ánh kim cang,
Thời! Ôi! Cái ánh Từ Quang,
Cũng không soi đến tâm can được nào.
Tiếng huyền bí, trên cao thánh
thót,
Cũng không sao cho lọt vào tai,
Thấy nghe, nghe thấy, không hai,
Là khi đà bước được vài nấc thang.
Bưng tai mắt mà hằng thông suốt,
Là ngũ quan nhập một vào trong,
Lục căn sẽ bỏ không dùng,
Vì còn phân biệt, còn lòng ngã nhân.
Đối cảnh trần đà ly sắc tướng,
Mà cảnh tâm chớ vướng chút nào,
Quang minh thanh tịnh một màu,
Ấy là Thiên Định đã vào bậc trên,
Đến bậc ấy, tiến lên bậc nữa,
Thời không chia năng sở là gì,
Bây giờ không phải Tam Qui,
Chỉ qui Nhứt Thể, quang huy vô ngần.
Ấy là trong Chơn Thân bất hoại.
Sẽ tiến lên vô ngại hoài hoài,
Ta cùng Bản Thể không hai,
Này ta, này thể, không ngoài, không trong.
Đến khi ấy, là không Ngũ uẩn,
Còn gì mà ta nhận là ta,
Giọt mưa lộn với hải hà,
Linh quang nhập một, bao la vô cùng.
Chừng khi ấy, ai thông, ai chứng,
Ảm thanh cùng ánh sáng không hai,
Bây giờ là hết chông gai,
Đạo mầu Tứ Đế, một bài thốt ra.
Trước Đệ Tử, nay là Sư Phụ,
Thấy rõ ràng sự khổ là chi?
Nguyên nhân sự khổ là gì?
Diệt nguyên nhân ấy, phải đi ngã nào?
Bóng Bồ Đề, biết bao mát mẻ,
Thảnh thơi đây, trí huệ cũng đây,
Ưu du tam muội làm thầy,
Ba ngàn thế giới, đó đây soi tường.
Con với ánh hào quang là một,
Là Bán Sư, là Phật Chí Tôn,
Con là Mục Đích của con,
Ước ao từ thuở, vuông tròn từ đây.
Dù vũ trụ, vơi đầy, tang hải,
Tiếng kim cang, bất hoại đời đời,
Bao nhiêu, rút lại một Lời,
Là «Lời Không Tiếng» đó thời con ơi!
Comments
Post a Comment